Giới Thiệu Về Vân Cốc FC

Trang thông tin tổng hợp của giới trẻ Vân Cốc. Nơi giao lưu của các thế hệ Vân Cốc

Hiển thị các bài đăng có nhãn Kỷ Niệm Tuổi Học Trò. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Kỷ Niệm Tuổi Học Trò. Hiển thị tất cả bài đăng

Chùm Ảnh Trại Hè 26-03-2016 Trường THPT Vân Cốc

Nào cùng chiêm ngưỡng những cổng trại đẹp của học sinh Vân Cốc nhân dịp chào mừng ngày Thành Lập Đoàn 26-03-2016. 


Ảnh được chia sẻ bởi học sinh Vân Cốc





















hjjh












Read More...

Kỷ Niệm Đáng Nhớ Những Ngày Thi

Hi các bạn.

  Vậy là tháng 7 sắp tới rồi, còn vài ngày nữa là kỳ thi Đại Học - Cao Đẳng 2014 sẽ bắt đầu, chắc trong mỗi chúng ta ai cũng đã từng tham dự một kỳ thi như vậy rồi phải không. Vậy chúng ta hãy cùng chia sẻ những kỷ niệm đáng nhớ về những ngày vượt vũ môn này nhé. Hi vọng các bạn thi năm nay sẽ biết được thêm nhiều kinh nhiệm và không bỡ ngỡ như những thế hệ đi trước.




Nào hãy cùng bắt đầu chia sẻ các bạn nhé.
Read More...

Thư gửi thầy - người thầy kính yêu của con

Vậy là sắc nắng đã nhạt dần, những cơn gió heo may đầu mùa vội cuốn tung những cánh lá úa vàng... Ba năm trung học đang đi đến cái ga cuối cùng, con thấy sợ thầy ạ!

Thưa thầy, thầy cho phép người trò nhỏ được xưng con thầy nhé. Có người sẽ cho con là nực cười khi xưng hô như vậy, bởi con đã là mội học sinh cấp III  rồi và dưới mái trường chúng ta hình như cũng không có cách xưng hô như vậy, thầy nhỉ?!



Con là một học trò vốn tự ti, nhút nhát nên việc bày tỏ sự ngưỡng mộ, kính trọng với người thầy của mình quả không phải dễ. Nhưng phải chính như lúc này đây - đối diện với chính mình, nhận thức được rằng mình thực sự phải bước vào cuộc sống phức tạp, con thấy sợ, con muốn tâm sự và tìm ở thầy một lời khuyên.

Con vẫn nhớ những bài giảng của thầy từ khi con mới chỉ là một học trò đi ôn thi chuyển cấp. Thầy có biết rằng con và cô bạn cùng học đã biết ơn thầy biết bao khi giờ nghỉ giải lao, thầy đã nhắc nhở chúng con vì trong giờ học đó, hai đứa chẳng chú ý nghe giảng. Đối với một học trò đi ôn thi cấp tốc thì lẽ ra thầy chẳng phải nhắc nhở như vậy. Nhưng chỉ một lời nhắc nhở của thầy mà con luôn lấy đó làm bài học trong suốt những chặng đường học tập sau này.

Ngày nhập trường cách đây ba năm, con đã đi tìm thầy và điều bất ngờ hơn cả: thầy vẫn nhận ra con trong số hơn một trăm học trò đi ôn thi ngày đó. Con chợt nhớ tới thầy Đuysen trong tác phẩm "Người thầy đầu tiên" của nhà văn Amaitop, thực sự thì điều quan trọng đối với người thầy giáo không chỉ là vốn kiến thức cao siêu mà còn là thái độ với nghề nghiệp, tấm lòng đối với học trò. Sự nhiệt tình trên giảng đường của thầy đã giúp con hiểu sâu sắc chữ "tâm" của nghề giáo.

Trong nhịp chảy của cuộc sống, con vẫn nhận ra thầy như ba năm trước đây: giản dị, luôn nhiệt tình với công việc. Con chỉ là một cô học trò trong vô số những học trò khác mà thầy đã từng giảng dạy - những học trò luôn kính trọng và cảm phục thầy, luôn tự nhận mình là những đứa con của thầy...

Thầy ơi, quãng đời học sinh của chúng con sắp khép lại rồi. Buồn, vui, lo lắng, hồi hộp... Những dòng cảm xúc lẫn lộn khiến con thấy mình nhỏ nhoi trước cuộc sống, con không muốn xa mái trường, không muốn rời xa những bài giảng của thầy cô, dù con ý thức rất rõ đã đến lúc mình cần phải bước ra cuộc sống. Chưa bao giờ con bộc bạch  lòng mình nhiều đến vậy. Có lẽ khi ý thức được mình sắp mất một điều gì đó con người ta mới cảm nhận được hết những giá trị của điều sắp mất.

Thầy luôn nhắc lại câu nói của Bill Gates: “Cuộc sống vốn công bằng, chúng ta phải thích nghi với nó’’. Đúng vậy, cuộc sống luôn đối đãi công bằng với tất cả chúng ta! Dù cho con có xa thầy, xa bạn bè, xa mái trường yêu thương này thì trước mắt con lại là một con đường mới cơ mà! Rồi trên con đường đó, con sẽ có thêm những người bạn mới, thầy cô mới đang chờ con trên giảng đường đại học … Nhung làm sao con có thể quên được thầy cùng những tháng ngày được thầy dìu dắt cơ chứ!

Kết thúc những năm tháng học trò và mở ra một chặng đường mới, dù bao chông gai, khó khăn còn chờ con phía trước nhưng con sẽ mạnh mẽ hơn và quyết không còn con nít như xưa. Con hứa!...
Thưa thầy, con viết lá thư này gửi thầy như trải lòng mình trước một người cha đáng kính, một người thầy tận tâm. Mãi bên con và đừng xa con, thầy nhé!!!

Đào Thị Thanh Thủy
Read More...

Bài học về thứ tự ưu tiên

“Thầy không trách các em, vì có lẽ mãi mãi môn giáo dục công dân sẽ không bao giờ được xếp vào những môn quan trọng. Thầy chỉ mong trong cuộc sống sau này, các em sẽ đủ bình tĩnh để lập ra bảng thứ tự ưu tiên cho những lựa chọn của mình”.

Nghe nói, thầy tốt nghiệp ngành quản lý giáo dục, đến khi về trường tôi, vì không có môn học phù hợp nên thầy được phân công dạy môn giáo dục công dân
Nghe nói, lúc mới về thầy rất hiền, nhưng càng ngày thầy càng khó tính hơn, có lẽ vì chỉ như thế mới trị được lũ “thứ ba” lắm chiêu nhiều trò.
Lớp 10, còn nguyên sự bỡ ngỡ và ngoan hiền, chúng tôi thường học đều các môn. Lên lớp 11, chúng tôi chỉ theo đuổi một số môn mà bản thân cho là quan trọng, và bỏ bê các môn còn lại. Giáo dục công dân là môn không thi tốt nghiệp, không thi đại học, chắc chắn là vậy rồi.
Trong lúc thầy giảng, có đứa tranh thủ đem sách toán ra làm bài tập, có đứa nhẩm tới nhẩm lui một bài thơ chưa kịp thuộc, có đứa lôi giấy ra hý hoáy vài câu bậy bạ rồi chuyền nhau cười khúc khích, có đứa ngồi lơ đễnh làm… thơ, có đứa ngồi ỉ ê tâm sự, thật hiếm có ai chịu ngồi nghe một cách chăm chú và nghiêm túc.

Thầy nhìn thấy tất cả những điều chúng tôi làm, dĩ nhiên là nhiều hơn những gì tôi kể. Có khi thầy la mắng chúng tôi, có khi thầy ghi những chữ “B”, “C” to tướng vào sổ đầu bài, có khi thầy chỉ ngồi im lặng, cũng có khi thầy giả vờ thản nhiên như không có chuyện gì, và tiếp tục giảng.
Đôi lúc chúng tôi cũng hối hận khi bị thầy la, khi thấy thầy buồn. Nhưng sự vô tư của tuổi học trò không cho phép chúng tôi nghĩ nhiều hơn thế. Cảm giác áy náy trôi qua thật nhẹ nhàng, chúng tôi lại tiếp tục những giờ học như thế mà chưa một lần kịp nhìn sâu vào mắt thầy…
Năm lớp 12, các môn phụ kết thúc sớm để dành nhiều thời gian hơn cho các môn chính sẽ thi tốt nghiệp và đại học. Ngay cả chương trình giáo dục cũng đã phân biệt môn chính, môn phụ như thế cơ mà! Chúng tôi có một buổi để ôn tập môn giáo dục công dân. Ngay khi thầy bước vào, cả lớp đã nhao nhao hỏi ôn bài nào vậy thầy, thầy có cho câu hỏi cụ thể không, thầy giới hạn ít ít thôi để tụi em còn ôn thi mấy môn khác nữa…
Thầy đọc tên các bài cần học, mắt liếc vội qua những chiếc bàn ngổn ngang nào sách toán, sách lý, máy tính, compa, thước kẻ… Có vẻ như chỉ cần chờ thầy đọc xong nội dung ôn tập, chúng tôi sẽ không còn quan tâm đến sự tồn tại của thầy trên bàn giáo viên nữa.

 
Bỗng dưng thầy đi tới giữa lớp và nói: “Hôm nay là buổi học cuối cùng, sau này các em sẽ không phải học giáo dục công dân nữa, và có thể cũng không gặp lại tôi nữa. Hôm nay, tôi không giảng bài mà chỉ muốn kể chuyện. Các em có muốn nghe không?”.
Ban đầu, chúng tôi sững sờ vì bất ngờ, nhưng ngay đó lại hò reo thích thú vì được “danh chính ngôn thuận” ngồi… chơi và hóng chuyện.
Còn nhớ, chuyện của thầy xoay quanh một câu hỏi trắc nghiệm có thưởng ở nước Pháp: “Nếu như cung điện Louvre không may bị cháy và bạn chỉ có thể cứu một bức danh họa duy nhất, vậy bạn sẽ chọn bức danh họa nào?”.
Phần lớn mọi người đều trả lời là sẽ cứu bức Mona Lisa, một trong những bức danh họa quý nhất của bảo tàng. Thế nhưng, giải thưởng đã được trao cho Jules Verne - một nhà văn nổi tiếng của Pháp. Jules Verne trả lời rằng ông sẽ cứu bức tranh gần cửa thoát hiểm nhất.
Vì
 
Vì Mona Lisa được trưng bày ở tầng hai, khi hỏa hoạn xảy ra, trong tình trạng hỗn loạn ai cũng đều đổ xô ra ngoài mong thoát thân, nếu ai đó chạy ngược dòng người, sau đó chạy thẳng lên lầu hai thì có lẽ chưa kịp chạm đến bức tranh Mona Lisa anh ta đã bị thiêu cháy rồi.
Thế nên, trong tình huống này, trước hết bạn phải tìm cho ra cửa thoát hiểm để bản thân an toàn trước, sau đó nếu bạn tiện tay giật được bức tranh nào thì mới cứu lấy bức tranh ấy.
Thầy nói, trong cuộc sống, con người luôn phải đối mặt với những sự lựa chọn, và càng lớn lên thì sự lựa chọn sẽ càng phức tạp hơn. Chúng ta cần phải xác định cho mình một thứ tự ưu tiên để thực hiện. Khi đã biết điều gì là quan trọng nhất với mình, chúng ta sẽ thoải mái hơn với những lựa chọn và bình tĩnh hơn trước những khó khăn.
Thứ tự ưu tiên ấy không cần thiết phải xếp theo tiêu chí cụ thể nào, mà chỉ cần phù hợp với hoàn cảnh và trái tim của mình là đủ. Chẳng hạn, thầy đã từ bỏ những cơ hội nghề nghiệp ở Sài Gòn để về dạy một “môn phụ” ở một trường huyện nghèo, là vì thầy đã đặt một việc khác lên trước thứ tự ưu tiên về nghề nghiệp của mình.
Vì
 
Thầy cũng rất buồn khi thấy học sinh không thích, thậm chí xem thường môn thầy dạy, nhưng thầy luôn cố gắng chấp nhận thực tế ấy. Thầy quyết định về quê dạy học là để tiện chăm sóc cho người mẹ tật nguyền của mình, nên với thầy, được ở bên cạnh mẹ mới là quan trọng nhất.
“Thầy không trách các em, vì có lẽ mãi mãi môn giáo dục công dân sẽ không bao giờ được xếp vào những mục quan trọng nhất trong thứ tự ưu tiên của học sinh. Tuy nhiên, thầy mong là trong cuộc sống sau này, các em sẽ luôn bình tĩnh để lập ra các bảng thứ tự ưu tiên hợp lý và thực hiện tốt những lựa chọn của mình”.
Cả lớp chăm chú lắng nghe câu chuyện và những lời chia sẻ của thầy. Đó là giờ học giáo dục công dân nghiêm túc nhất, cũng là giờ học ấn tượng nhất trong ba năm cấp ba của chúng tôi. Giờ đây, khi bị ai đó từ chối lòng nhiệt tình của mình, tôi lại nhớ đến ánh mắt lạnh lùng và xa xăm của thầy mỗi khi chúng tôi học hành lơ đễnh.
Nhà thầy cũng lạnh như cái vẻ bề ngoài của thầy vậy, cửa luôn im ỉm khóa vào những ngày mà các thầy cô khác ríu rít đón học trò, nên học sinh thường không dám đến thăm thầy. Tôi cũng vậy. Tôi không sợ thầy, cũng không ghét thầy, chỉ nghĩ chắc thầy có lý do riêng nào đó.
Vì
 
Mười năm xa nhà tôi chỉ biết về thầy qua những lời kể, những câu chuyện. Tôi day dứt khi nghe tin về nỗi mất mát lớn lao thầy phải chịu đựng, và an tâm, nhẹ nhõm khi biết quanh thầy còn có những niềm vui đáng sống, để thầy vững tin hơn.
Thời gian cứ trôi qua, tết năm nào tôi cũng về nhà và nhen nhóm ý định thăm thầy, nhưng rồi ý định đó cứ thoáng qua, thoáng qua… Tôi sợ thầy không còn nhớ tôi nữa, tôi sợ thầy lạnh lùng, tôi sợ tôi cũng chỉ là một trong rất nhiều đứa học trò bé bỏng mà thầy nhanh chóng quên đi để dạy tiếp những thế hệ sau đó. Cứ như thế, tôi chưa từng bước chân vào ngôi nhà im ỉm ấy.
Có những khi áp lực của công việc, của học hành, của những mối quan hệ, của những trải nghiệm thực tế… đã khiến tôi nghẹt thở muốn từ bỏ tất cả. Nhưng rồi nhớ đến thầy, làm theo lời dạy ấy, tôi đã vững chãi hơn với những khó khăn của mình.
Cuộc sống như một chiếc bập bênh, và sự dập dềnh của nó khiến người ta luôn lơ lửng giữa hai miền quên – nhớ. Trong tôi, ký ức về thầy và bài học ấy mãi mãi sẽ chỉ ở miền nhớ.
Vì trong đời luôn cần đến những thứ tự ưu tiên, kể cả ký ức.
Read More...

Những lời chúc ý nghĩa nhất dành tặng thầy cô nhân ngày 20/11

1. Chúc mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20/11. Thế hệ học trò cũ kính chúc các thầy, các cô luôn vui khoẻ, hạnh phúc, và chúc cho mọi lời chúc của tất cả học trò dành cho các thầy các cô đều trở thành hiện thực .

2. Chúc mừng các thầy cô nhân ngày 20/11. Kính chúc các thầy cô luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc, thành đạt trong sự nghiệp trồng người!

3. Chúc mừng tất cả các thầy cô giáo. Chúc các thầy cô thật nhiều sức khỏe, niềm vui và hạnh phúc. Kính tặng các thấy cô những bông hoa tươi thắm nhất!.

4. Lại một mùa Hiến Chương nữa lại về. Chúng con xin gởi đến thầy cô lời chúc tốt đẹp nhất. Mong thầy cô luôn vui và hạnh phúc.

5. Nhân ngày nhà giáo Việt Nam, với tất cả tấm chân tình mà con muốn gởi đến thầy cô, chúc cho tất cả thầy cô luôn vui vẻ tràn ngập niềm tin trong cuộc sống, ngày nào cũng luôn gặp may mắn, và thành công trên con đường dạy học của mình. và chăm bón những mầm non của mình thật tốt để sau này giúp đời.



6. Nhân ngày nhà giáo Việt Nam chúc tất cả các thầy cô giáo trên mọi miền đất nước sức khỏe, hạnh phúc và thành công. Riêng chúc thầy cô đang đọc tin nhắn này ngày nhà giáo thật vui, thật thành công, mọi lời chúc tốt đẹp nhất. Và chúc các thầy cô và cố gắng hết mình cho thế hệ trẻ hôm nay.

7. Nhân ngày 20/11 em xin chúc các thầy các cô lời chúc tốt đẹp nhất. chúc các thầy cô hoàn thành nhiệm vụ cao cả của mình trong sự nghiệp trăm năm trồng người, trong công cuộc đổi mới của đất nước. Em chân thành cám ơn các thầy cô.

8. Dành tặng những tình cảm sâu sắc và tôn kính nhất đến các thầy cô giáo trong ngày 20/11. Em cũng xin gửi lời chúc mừng đến các thầy cô giáo nhân ngày Nhà giáo Việt Nam. Chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và công tác tốt.

9. Chúc các thầy cô dồi dào sức khoẻ, hạnh phúc để tiếp tục dìu dắt nhiều thế hệ học trò đến với những bến bờ tri thức !

10. Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11, em xin gởi đến quý thầy cô lời cảm ơn chân thành đã dìu dắt chúng em đến gần hơn với chân trời kiến thức. Kính chúc quý thầy cô luôn luôn mạnh khỏe và hạnh phúc để luôn mang đến cho chúng em ngày càng nhiều bài học hay và bổ ích.

11. Em chúc tất cả các thầy cô giáo luôn mạnh khoẻ, trẻ trung, vui tính, luôn luôn giữ vững niềm tin và ngày càng nâng cao sự dũng cảm trước những đứa học trò nghịch như quỷ sứ bọn em.

12. Nhân ngày 20/11 em xin chúc các thầy các cô lời chúc tốt đẹp nhất. chúc các thầy cô hoàn thành nhiệm vụ cao cả của mình trong sự nghiệp trăm năm trồng người, trong công cuộc đổi mới của đất nước. Em chân thành cám ơn các thầy cô.

13. Nếu hỏi: "Thành công bắt nguồn từ đâu?" Em sẽ trả lời rằng "Là cô - người đã mang đến cho chúng em kiến thức, hành trang bước vào đời".

14. Em chúc tất cả các thầy cô giáo luôn mạnh khoẻ, trẻ trung, vui tính, luôn luôn giữ vững niềm tin và ngày càng nâng cao sự dũng cảm trước những đứa học trò nghịch như quỷ sứ bọn em. Happy Vietnam's teacher day!



15. Chúc mừng tất cả các thầy cô giáo. Chúc các thầy cô thật nhiều sức khỏe, niềm vui và hạnh phúc. Kính tặng các thấy cô những bông hoa tươi thắm nhất!

16. Nhân ngày 20/11, xin chúc mừng và cảm ơn tất cả thầy cô đã, đang và sẽ là những nhà giáo dục.

17. Nghề giáo bao đời nay luôn được xem là nghề cao quý, nghề “trồng người”. Người thầy, dù ở đâu cũng là những người được kính trọng nhất. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, xin gửi lời chúc mừng tốt đẹp nhất đến thầy cô.

18. Xin các thầy, các cô hãy cứ tin rằng, dù là 10 năm, 20 năm... hay bao nhiêu năm trôi qua đi chăng nữa, học trò vẫn luôn nhớ về mái trường thân yêu, nhớ những bàn tay đã dìu dắt trò những bước đi đầu tiên của cuộc sống tự lập.

19. Dù ngày hôm nay trò đã ở vị trí không phải là một người giáo, nhưng trò vẫn luôn hướng về một nơi, một mái ấm gia đình thân yêu nhất và trong mỗi bài giảng của thầy cô dành cho học sinh, sinh viên, trò vẫn nhớ đến những người thầy cô của mình, nhớ về mái trường đã cho trò vững bước vào đời, với niềm tự hào, lòng biết ơn vô hạn.

20. Ngày 20/11 em xin được dành những lời chúc, những bó hoa tươi thắm nhất của những của mình, và tất cả những lời chúc đó, đều là dành cho các thầy, các cô. Em được như ngày hôm nay đó là kết quả của các thầy các cô mang lại cho em./.
Read More...

Những bài thơ hay và ý nghĩa mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11






1. Không đề

. "Mãi mãi bên con tiếng của Thầy vang vọng.
Đã xa rồi mà con ngỡ hôm qua.
Bài giảng của thầy như chắp cánh ước mơ,
Cho con bay khỏi vùng trời cổ tích.
Có những lúc thầm lặng con ngắm,
Vầng trán thầy đọng lại những nếp nhăn...
Tuổi thơ con như những ánh trăng rằm,
Sao thấy được nổi lòng thầy cùng năm tháng.
Đã qua rồi một thời và con đã lớn.
Bài học đầu đời con hiểu được thầy cô.
Lời giải đáp cho con không còn là ẩn số
Mà cả tấm lòng thầy quảng đại bao la.
Ở nơi xa theo hương bay của gió,
Con gởi lòng mình tôn kính đến thầy yêu"



2. Gặp lại Thầy


Con dừng lại phía hàng cây
Bồi hồi khi gặp dáng thầy hôm nao
Trường xưa vẫn nét ngày nào
Và đây vẫn dáng thấy cao cao gầy
Vẫn bao la một vòng tay
Đón con như thể chưa ngày cách xa
Kiềm lòng để lệ khỏi nhoà
Giọng thầy trầm ấm “thật thà phải con?”
Cái tên thấy gọi riêng con
Đến giờ con thấy vẫn còn mới nguyên
Ước mong con mãi không quên
“thật lòng vững trí đừng phiền nghe con”
Lợi danh - danh lợi sẽ mòn
Những điều thấy dạy còn hoài khắc tâm
Nhớ tóc thấy điểm hoa râm
Cùng lời chỉ dạy âm thầm con mang
Ai quên đi chuyến đò ngang
Quên sao người lái thuyền sang bến đời.


3. Bụi phấn xa rồi 


Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai 
Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn 
Một mình thơ thẩn đi tìm lại 
Một thoáng hương xưa dưới mái trường 

Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương, 
Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me 
Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ 
Bụi phấn xa rồi... gửi chút hương! 

Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm 
Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi! 
Cuộc đời cũng tựa như trang sách 
Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!! 

Nước mắt bây giờ để nhớ ai??? 
Buồn cho năm tháng hững hờ xa 
Tìm đâu hình bóng còn vương lại? 
Tôi nhớ thầy tôi, nhớ... xót xa! 

Như còn đâu đây tiếng giảng bài 
Từng trang giáo án vẫn còn nguyên 
Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo 
Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!! 


4. Hoa và ngày 20-11 


Nụ hoa hồng ngày xưa ấy 
Còn rung rinh sắc thắm tươi 
20-11 ngày năm ấy 
Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi 

Cô tôi mặc áo dài trắng 
Tóc xanh cài một nụ hồng 
Ngỡ mùa xuân sang quá 
Học trò ngơ ngẩn chờ trông... 

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy... 
Xuân sang, thầy đã bốn mươi 
Mái tóc chuyển màu bụi phấn 
Nhành hoa cô có còn cài? 

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy... 
Tà áo dài trắng nơi nao, 
Thầy cô - những mùa quả ngọt 
Em bỗng thành hoa lúc nào. 


5. Nắng ấm sân trường 


Cây điệp già xòe rộng tán yêu thương 
Lá lấp lánh cười duyên cùng bóng nắng 
Giờ đang học, mảng sân vuông lặng vắng 
Chim chuyền cành buông tiếng lạnh bâng qươ 

Chúng em ngồi nghe thầy giảng bình thơ 
Nắng ghé theo chồm lên ngồi bệ cửa 
Và cả gió cũng biết mê thơ nữa 
Thổi thoảng vào mát ngọt giọng thầy ngâm. 

Cả lớp say theo từng nhịp bổng trầm 
Điệp từng bông vàng ngây rơi xoay tít 
Ngày vẫn xuân, chim từng đôi ríu rít 
Sà xuống sân tắm nắng ấm màu xanh 

Em ngồi yên uống suối mật trong lành 
Thời gian như dừng trôi không bước nữa 
Không gian cũng nằm yên không dám cựa 
Ngại ngoài kia nắng ấm sẽ thôi vàng 

Sân trường căng rộng ngực đến thênh thang 
Kiêu hãng khoe trên mình màu nắng ấm 
Lời thơ thầy vẫn nhịp nhàng sâu lắng 
Nắng ấm hơn nhờ giọng ấm của người... 


6. Thầy


Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi

Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ...
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ...


7. Lời Của Thầy


Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi
Mái trường xưa một thời em đã sống

Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thuở học về cái nắng xôn xao
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới

Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ

Một lời khuyên biết thế nào cho đủ
Các em mang theo mỗi bước hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá...

Rồi các em mỗi người đi mỗi ngả
Chim tung trời bay bổng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ


8. Trường tôi.


Cổng trường tôi trông rất xinh
Tường cao cổng sắt , dưới hình văn hoa
Bước vào thoang thoảng hương hoa
Trời cao xanh ngắt , mây là là bay
Râm râm bóng mát hàng cây
Trưa trưa gió thổi lay cây rì rào .
Xa xa hàng dương vẫy chào
Gần gần phượng hồng thì thào gọi thương
Cùng nơi khắp chốn trong trường
Sinh viên đùa giỡn , thân thương chuyện trò
Người nói nhỏ , kẻ nói to
Xôn xao tiếng hát tiếng hò du dương
Vọng xa nghe tiếng giảng đường
Bao la trang trải tình thương cô thầy
Dạo quanh xa đó gần đây
Nơi đâu đẹp nhất là đây trường mình .


9. Thầy Và Chuyến Đò Xưa


Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều

Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười

Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...

Một mùa thu như bao mùa thu trước 
Nắng hồng lên trong mắt biếc học trò 
Phấn trắng, bảng đen, nét mực thầy vẫn đỏ 
Sao con tìm mà chẳng thấy ngày xưa...
Thời gian qua, mùa thu nay có khác 
Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sâu 
Nghĩa thầy cô một đời không trả hết 
Dẫu đời con qua biết mấy nhịp cầu.
Trang giáo án bao năm thầy vẫn mở 
Mà tập bài thầy chấm đã khác xưa 
Chúng con đi, biết khi nào về lại 
Có bao giờ tìm được thuở ngây thơ...
Mùa qua mùa, bụi thời gian rơi rắc 
Nên tóc thầy một sáng bỗng bạc thêm 
Trời xanh vẫn bình yên ngoài cửa lớp 
Chữ nghĩa tình muôn thuở chẳng nguôi quên.


10. Gửi về cô giáo dạy văn


 Nguyễn Thụy Diễm Chi
Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm.

Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ?

Ước gì... hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên

Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy: "Văn học là nhân học"
Và chẳng ai học xong bài học làm người!
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười
Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp

Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi
Những lúc buồn em nhớ quá - Cô ơi!
Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ...


11. Lời Cảm Tạ


Tôi đứng lặng giữa cuộc đời nghiêng ngả 
Để một lần nhớ lại mái trường xưa
Lời dạy ngày xưa có tiếng thoi đưa
Có bóng nắng in dòng sông xanh thắm

Thoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắng 
Trưởng thành này có bóng dáng hôm qua
Nhớ đc điêu gì đc dạy những ngày xa
Áp dụng - chắc nhơ cội nguồn đã có

Nước mắt thành công hoà nỗi đau đen đỏ 
Bậc thềm nào dìu dắt những bước đi
Bài học đời đã học đc những gì
Có nhắc bóng người đương thời năm cũ

Vun xới cơn mơ bằng trái tim ấp ủ 
Để cây đời có tán lá xum xuê
Bóng mát dừng chân là một chốn quê
Nơi ơn tạ là mái trường nuôi lớn

Xin phút tĩnh tâm giữa muôn điều hời hợt 
Cảm tạ mái trường ơn nghĩa thầy cô.


12. Nghĩa cô thầy mãi không quên


Bao năm tháng, nay ta giật mình tỉnh giấc
Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương
Những ngày vui của 1 thuở đến trường
Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng.
Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm
Cô dạy con từng nét chữ vần thơ
Cô đưa con gõ cánh cửa cuộc đời
Và duyên dáng của một người con gái.
Tâm hồn con,một nỗi buồn dài
Cô ôm ấp , xoa đầu khi con khóc
Vầng trán cô những vần nhăn se sắt
Âu yếm nhìn chúng con
Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu phiền
Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là “trại chủ”
Và chúng con là những con cừu bé nhỏ
Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la.
Khi những ngày cuối của thời học sinh sắp qua
Con mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏ
Một tình thương bao la và vô tận
Cô dành cả cho những con cừu nhỏ-chúng con./.



Read More...